ASK – Chương 3

Chương 3

Nguồn: Pinterest

Tối qua sau khi hai người lăn lộn xong, Vương Quang không giãy dụa nổi vẫn nhất định phải đặt báo thức. Sáng sớm cậu đã thức dậy, khổ sở đỡ hông đi vào phòng bếp, đi được nửa đường thì cơn buồn ngủ ập tới, lại ngáp một cái.

Cậu không nghĩ những lời ba Vương nói hôm qua là đúng, nhưng những câu nói đó vẫn như mọc chân chạy vào đáy lòng cậu.

Cứ cho là vì yêu mà sợ đi. Vương Quang không ngờ bản thân không làm gì cả, không kiêng kị mà hưởng thụ sự đối đãi của Nhiếp Thúc. Cho nên nhân lúc lời của ba Vương vẫn còn phi nước đại* ở trong lòng, cậu muốn biểu hiện một chút.

*Nguyên văn là “策马奔腾” – Sách mã bôn đằng: Nghĩa là thúc ngựa chạy nước đại. Là thành ngữ dùng để miêu tả cảm giác mạnh mẽ, không kiềm chế được.

Biểu hiện chính là sáng sớm dậy làm bữa sáng cho Nhiếp Thúc. Nhưng mà cậu còn chưa đi được đến nhà bếp, đã bị Nhiếp Thúc từ đâu đi tới, ôm lấy phía sau.

“Bảo bối, em đi đâu?” Nhiếp Thúc nghe tiếng báo thức vang lên, vừa tỉnh dậy đã thấy bảo bối nhà anh bước xuống giường. Anh còn tưởng là Vương Quang muốn đi vệ sinh nên không lên tiếng. Đợi đến khi Vương Quang ra đến cửa, anh phát hiện có chút không đúng lắm, nhanh chóng xuống giường đuổi theo.

“Em ra phòng bếp,” Vương Quang ngáp được một nửa thì bị ôm lấy, lay bàn tay to lớn đặt bên hông, “Anh bỏ ra.”

Cậu nói chuyện lộ rõ giọng còn ngái ngủ.

“Đi xuống bếp làm gì?”

“Em đi nấu cơm. Nhanh lên, sắp không kịp rồi.”

“Không kịp cái gì?” Nhiếp Thúc dở khóc dở cười.

“Thì anh sắp trễ giờ làm đó. Nếu không nhanh lên, tài vụ sẽ moi móc tiền thưởng của anh.”

“Bảo bối, hôm nay là thứ Bảy, anh không có đi làm.” Nhiếp Thúc không nhắc nhở cậu chuyện hôm qua là ngày về nhà ba mẹ ăn cơm. Ngày hôm qua là thứ Sáu, hôm nay không phải thứ Bảy sao.

Rất rõ ràng, bảo bối nhà anh chưa ngủ đủ, não nhất thời không chạy kịp.

Ừ, đều là lỗi do thiếu ngủ, không phải lỗi do Vương Quang nhà anh.

Lúc này Vương Quang đã kịp phản ứng, quay đầu trừng mắt nhìn Nhiếp Thúc, lặp lại như vẹt: “Thứ Bảy?”

“Đúng vậy. Không có đi làm. Chúng ta ngủ bù thêm chút nữa đi.”

Vương Quang bị anh lôi kéo trở về, đi được hai bước lại thấy mông đau, quay người lay lưng Nhiếp Thúc. Anh lập tức khom người xuống đưa lưng về phía cậu, nghe cậu oán giận nói: “Lão Vương có độc.”

“Làm sao vậy?” Nhiếp Thúc cõng cậu đi về phòng ngủ.

“Ổng nói em không nấu cơm cho anh là không có yêu anh,” đồng chí Tiểu Vương thêm mắm dặm muối, cáo trạng lão Vương, “Dọa em sợ đến nổi nguyên buổi tối nằm mơ toàn thấy ác mộng.”

“Ác mộng như thế nào?” Nhiếp Thúc thả cậu lên giường, nhìn cậu ngã xuống rồi kéo cái chăn đắp ngang người cậu, cười hỏi.

“Thấy anh vì em không nấu cơm mà chán ghét em, nổi giận với em.” Còn có thể là gì nữa, Vương Quang bĩu môi, dáng vẻ rất không vui.

“Anh khó ưa như vậy à?”

“Đúng đó.” Nhiếp Thúc đã từ bên kia giường đi vòng qua bên đây, Vương Quang rất tự nhiên dịch lại gần vai anh.

Nhiếp Thúc ôm lấy cậu, nghe cậu không vui nói: “Cái người nào đó rất không nice.”

Nếu đổi lại là Nhiếp Thúc trong mơ kia, Vương Quang dành cả đời độc thân cũng không muốn ở bên cạnh hắn.

Mộng do tâm sinh, Nhiếp Thúc vừa nghe Vương Quang nói đã biết giấc mơ này của Vương Quang có nguyên nhân từ đâu. Là do lời nói của ba Vương ảnh hưởng tới cậu, mới làm cho Vương Quang cảm thấy trong mối quan hệ của bọn họ cậu cho đi không đủ, nên anh ở trong mơ nóng giận rồi chỉ trích cậu.

Vấn đề chính là vậy, không phải anh ở trong mơ không đủ nice, mà là Vương Quang hình thành ngờ vực đối với cách thức sinh hoạt của bọn họ ở hiện tại, cậu không đủ tự tin.

Nhà Nhiếp Thúc có hai anh em, anh là con thứ, anh trai của anh tương đối ưu tú. Bản thân là con thứ, lại bị hào quang của anh trai che khuất nên thời thơ ấu anh không nhận được sự quan tâm của cha mẹ. Cũng từ khoảng thời gian khó khăn đó, anh hình thành tính cách tự chữa lành, tương đối bình tĩnh, thích phân tích vấn đề.

Với anh mà nói, phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề là phát hiện ra nó, xem trọng nó, sau đó giải quyết nó. Ngàn vạn lần không nên tránh né hoặc cố tình không nhìn thấy, như vậy chỉ khiến cho mức độ đau khổ càng thêm sâu.

Với loại tính cách này của Nhiếp Thúc, để có thể khiến anh không sợ bị từ chối mà điên cuồng chủ động theo đuổi Vương Quang, cũng không phải chỉ có mỗi nguyên nhân này. Sâu xa hơn, Vương Quang chính là ánh sáng của anh.

Anh muốn cùng với Vương Quang trở thành một đôi chồng chồng bình thường, không quan tâm bất cứ vấn đề gì xảy đến, họ đều có thể giải quyết cùng nhau, dắt tay nhau đi suốt trăm năm. Đợi đến khi già đi, anh bạc đầu còn có Vương Quang bên cạnh, Vương Quang đầu bạc thì trong lòng vẫn có anh.

Vương Quang là người mà anh quyết tâm theo đuổi để trở thành bạn đời, đương nhiên Nhiếp Thúc sẽ không để cho Vương Quang không tự tin trong mối quan hệ của bọn họ. Anh nghiêng đầu, không ngừng hôn lên đầu của Vương Quang đang dựa vào vai mình, trong lòng sắp xếp chữ nghĩa, sau đó nói: “Tên kia trong mơ là giả. Em thử nghĩ xem, nếu ở hiện tại, giờ phút này anh ở trước mặt em, dù cho em nói với anh cả đời em không nấu cơm, anh sẽ trả lời em thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào?” Vương Quang mắt trợn trắng, “Em rảnh thì làm. Không rảnh thì dì giúp việc làm.”

Nhiếp Thúc từng nói những lời này vài lần.

“Vậy anh sẽ trách em, sẽ nổi giận với em sao?”

“Anh dám!” Chỉ tưởng tượng tới cảnh đó là tức chết, Vương Quang thở phì phò.

“Vậy là không có,” Nhiếp Thúc hôn nhẹ trán của cậu, nói: “Chúng ta phải nỗ lực duy trì nhịp độ sinh hoạt ở hiện tại, không để cho những chuyện vặt ảnh hưởng đến tình cảm tụi mình. Hơn nữa, anh thích nấu cơm, thích vì em mà chuẩn bị cả bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Đây là anh muốn theo đuổi em, mong muốn em có thể tạo dựng một gia đình với anh. Nếu em yêu thích những món ăn anh làm, chính là bằng lòng tiếp nhận tâm ý của anh dành cho em. Anh cảm ơn em bằng lòng yêu anh còn không kịp. Còn nhắc đến ác mộng, thời gian trước kia em không đồng ý cùng anh yêu đương mới là ác mộng của anh, có đúng không?”

Nghĩ đến thời điểm trước kia Nhiếp Thúc bị cậu liên tục từ chối vô cùng thảm, Vương Quang hơi câu khóe miệng, thoải mái mà cười trên nỗi đau của người khác: “Anh lúc ấy nhìn cứ như phá gia chi tử, khẩu Phật tâm xà không có ý gì tốt đẹp. Em mà chấp nhận thì đầu óc em có vấn đề đó.”

Lúc Nhiếp Thúc theo đuổi Vương Quang là lần đầu anh nghiêm túc, còn gom nhặt kinh nghiệm từ không ít bạn bè, cũng thử trao đổi với anh trai. Cho nên, những điều đã cố gắng thể hiện với Vương Quang đều là kinh nghiệm đúc kết từ người khác. Muốn tặng quà cho Vương Quang, nên cái gì cũng gửi đến văn phòng của cậu. Muốn hỗ trợ Vương Quang tìm kiếm quan hệ để cậu mở rộng sự nghiệp, việc này anh chỉ làm trong mấy ngày ngắn ngủi, khiến Vương Quang sợ đến mức vừa nghe được tin anh đến là phải xách dép chạy xa. Cậu còn gọi điện thoại báo cảnh sát nói anh lừa đảo, để cảnh sát tới bắt anh.

Cũng may Nhiếp Thúc thông minh, rất nhanh thay đổi phương pháp theo đuổi, nhưng đều vô dụng với Vương Quang. Lúc ấy Vương Quang đã biết anh thật lòng thích cậu, nhưng cho rằng anh chỉ nhất thời tâm huyết sôi trào, hoàn toàn trốn tránh, không cho Nhiếp Thúc cơ hội tiếp xúc gần gũi với cậu.

Nhiếp Thúc vẫn không chịu buông tha. Vương Quang cảm thấy vì không có được nên anh ngày càng gan dạ , càng không muốn gặp Nhiếp Thúc, một cơ hội cũng không cho.

Nhiếp Thúc bị ép đến hết cách, tự mình dẫn cha mẹ anh tìm đến Vương Quang đàm luận việc anh nghiêm túc muốn theo đuổi cậu. Lần này Vương Quang bị hù cho hết hồn, nhưng bước ngoặc cũng được đặt ở đây. Vương Quang bắt đầu buông lỏng cảnh giác, không tiếp tục chống đối việc Nhiếp Thúc xuất hiện trước mặt cậu.

Để theo đuổi được Vương Quang, Nhiếp Thúc đã phải trải qua quá trình đầy máu và nước mắt. Cho tới bây giờ, chủ tịch Nhiếp trước đó có quan hệ lạnh nhạt với anh, nhưng từ khi thân thiết hơn, ông mượn cớ tranh công với Nhiếp Thúc, còn cười nhạo con trai không ít lần.

Bởi vậy Nhiếp Thúc nói cài gì ác mộng, cũng có thể hiểu được. Thế nên, Vương Quang càng nghĩ càng buồn cười, cười đến thân thể trên giường run rẩy không ngừng, “Ha ha, anh thật sự rất thảm. Nhưng mà không thể trách em, anh biểu hiện quá giống ác bá muốn cướp sắc con nhà lành, có quỷ mới dám tin anh.”

Cậu nở nụ cười, còn cười đến nhẫn tâm, chắc chắn là áp lực trong lòng cũng được giải tỏa. Nhiếp Thúc yên lòng cười, đem người ôm chặt, hôn lên môi cậu: “Được rồi mà. Anh biết biểu hiện của anh lúc mới bắt đầu không quá tốt, nên mỗi ngày luôn cố gắng cải thiện, khiến cho em mỗi ngày đều yêu anh thêm một chút. Thế nào?”

Vương Quang nghe mà tim đập thình thịch. Nhiếp Thúc hôn tới, toàn thân cậu đều mềm nhũn, mặc cho Nhiếp Thúc bắt đầu di chuyển nằm đè lên người mình, cậu quen thuộc căng cứng chân, chặt chẽ ôm lấy hông anh.

Chiều Chủ Nhật mỗi tuần là thời gian về nhà ba mẹ Nhiếp Thúc.

Thời gian này do ba Nhiếp quyết định. Nhiếp chủ tịch hiện tại đang sắp về hưu, anh của Nhiếp Thúc – Nhiếp Tuấn tiếp nhận hơn phân nửa lượng công việc của ông, mẹ Nhiếp cũng bắt đầu buông tay sự tình ở công ty, giao cho cấp dưới. Hai người có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, đồng thời ở nhà cũng nhiều hơn.

Mỗi buổi tối Chủ Nhật cả nhà đều phải có mặt ăn cơm, đây là quy định của ba Nhiếp. Nhưng ông nói nếu Nhiếp Thúc không bận, có thể đến sớm hơn nửa ngày, ở lại trong nhà cho tới chiều.

Ba mẹ Nhiếp ở cùng một nhà với con cả, Nhiếp Thúc từ sơ trung đã tách khỏi bọn họ, ra nước ngoài học tập, kể từ đó không tiếp tục ở nhà. Đợi đến khi hai người lấy lại tinh thần sau thời gian dài bận rộn, Nhiếp Thúc đã triệt để xa cách với bọn họ. Thân là ba mẹ, nhưng có rất nhiều chuyện trong cuộc đời Nhiếp Thúc họ đều không biết, Nhiếp Thúc cũng chưa bao giờ nói. Quan hệ của ba mẹ với anh có chuyển biến tốt cũng mới được hai năm, từ khi ba Nhiếp biết được tính hướng của con trai, hạ mình chủ động liên hệ, Nhiếp Thúc cũng nguyện ý chấp nhận bắt đầu lại với ba mẹ.

Quan hệ của ba mẹ Nhiếp với con trai chuyển tốt hoàn toàn khi họ đứng phía sau giúp anh theo đuổi Vương Quang, cho nên bọn họ đối với Vương Quang không chỉ dùng từ tốt, mà còn gần như là thương yêu, dụ dỗ Vương Quang đem Nhiếp Thúc về nhà nhiều hơn.

Song, hai người đều là người có kinh nghiệm, đối với người chỉ cần ăn no uống đủ là có thể không mưu cầu vật chất như Vương Quang, họ còn có thể chơi bài tình cảm. Ngược lại, con trai bọn họ nhìn vào dễ nói chuyện, trong mắt đồng nghiệp vừa lịch thiệp vừa ôn nhu, nhưng ba mẹ Nhiếp biết con của họ kỳ thực vô cùng lạnh lùng. Trước đó bất kể họ làm cái gì cũng không đánh động được anh, gọi cho anh trăm cuộc gọi, ngày ngày ân cần hỏi han cũng không làm anh cảm động. Không giống như Vương Quang, từ nhỏ đã lớn lên cùng ba mẹ, được ba mẹ yêu thương quan tâm nên trưởng thành cũng dễ mềm lòng hơn. Một khi cậu nghĩ rằng người thân cho cậu thương yêu, cậu có thể không muốn nhận, nhưng vẫn sẽ đáp lại, sẽ phụng dưỡng ba mẹ. Cho nên bọn anh đến sớm hơn nửa buổi chiều không phải do ba mẹ Nhiếp trực tiếp yêu cầu, mà là bọn họ tranh thủ từ tay Vương Quang.

Vương Quang cũng gần đây mới từ trong miệng Nhiếp Tuấn biết được Nhiếp Thúc từ sơ trung đã rời nhà ra nước ngoài học tập, một năm có thể trở về một hai tháng, đồng thời cơ hội gặp mặt ba mẹ trong hai tháng này cũng chỉ một hai lần. Còn có, Nhiếp Thúc lúc nhỏ cũng không lớn lên bên cạnh ba mẹ, Nhiếp Thúc được ông bà ngoại một tay nuôi nấng. Ông bà ngoại vào mấy năm anh học sơ trung cùng cao trung đều lần lượt qua đời. Cả nhà bọn họ mãi sau này mới biết khi bà ngoại mất, Nhiếp Thúc đang lúc học cao trung đã trở về nước học hai năm, tự tay chăm sóc ông ngoại bệnh nặng. Cũng thẳng đến trước khi ông cụ qua đời, ba mẹ Nhiếp và Nhiếp Tuấn mới biết được chuyện này.

Tình cảm gia đình lạnh nhạt đến vây, Vương Quang vô cùng khó chịu, nhưng lúc này cậu đã tiếp nhận và đối đãi tốt với ba mẹ Nhiếp, cưỡi hổ khó xuống. Cũng bởi thế, gần đây câu bắt đầu kháng cự, không tình nguyện về nhà họ Nhiếp,

Thế nên lúc Nhiếp Thúc chuẩn bị hoa để bọn họ về nhà ba mẹ anh, muốn dẫn cậu đi, chỉ thấy Vương Quang lười biếng ngồi trên sô pha gặm khoai tây chiên, bộ dạng không muốn di chuyển.

“Bảo bối, mau thay quần áo đi.” Khi nhân viên giao hoa còn trên đường tới, Nhiếp Thúc đã thay xong quần áo, cũng lấy quần áo của Vương Quang để sẵn một bên.

Vương Quang lười biếng “Ừ” một tiếng, còn lại không di chuyển.

“Làm sao vậy?” Trước kia Vương Quang tích cực đến nhà họ Nhiếp hơn anh. Không cần nhắc nhở, mỗi lần đều đem mình chuẩn bị gọn gàng, xinh đẹp như khổng tước. Nhưng từ tuần trước cậu không có tích cực như vậy, còn có chút miễn cưỡng. Lần này càng khó chịu, động cũng không muốn động. Nhiếp Thúc miệng hỏi, đầu bình tĩnh sắp xếp kiểm tra từng nguyên nhân.

“Không quá muốn đi. Nhiếp Thúc, chúng ta buổi tối đúng giờ mới đi được không?” Vương Quang không hăng hái, hiện tại cậu nhìn thấy ba mẹ của Nhiếp Thúc là có tâm lý chán ghét. Vừa nghĩ tới thời gian Nhiếp Thúc ở chung ba mẹ trong suốt ba mười năm không tới 365 ngày, cậu rất muốn khóc.

Cậu quyết định muốn chủ động chầm chậm xa lánh ba mẹ Nhiếp. Đừng nói tới chuyện gặp mặt hai người kia sớm hơn nửa ngày, ngay cả việc cùng nhau ăn cơm cậu cũng muốn từ từ phai nhạt. Tốt nhất sau này không đi, cậu với Nhiếp Thúc hai người là đủ, ngày ngày ở cạnh nhau.

“Có chuyện gì sao?” Thấy có vấn đề, Nhiếp Thúc ngồi xuống ôm lấy cậu.

“Không có gì, chỉ là không muốn đi. Hay là chúng ta gọi điện thoại nói mình có việc, mình đừng đi nha?” Lần trước về là bởi vì mới nghe được lời Nhiếp Tuấn nói, Vương Quang không muốn nhanh chóng trở mặt, không thể qua cầu rút ván. Nhưng hiện tại cậu càng nghĩ càng thấy ấm ức, có thể không đi thì tốt nhất là không đi.

“Không muốn đi sao?” Nhìn thấy cậu biểu hiện không vui, Nhiếp Thúc nhướng mày hỏi.

“Đúng, không muốn đi, không muốn.” Vương Quang bĩu môi.

“Có thể nói nguyên nhân cho anh được không?”

“Không có nguyên nhân!”

“Không muốn nói với anh sao?”

Vương Quang rất muốn kêu anh đừng hỏi nữa, nhưng vừa nghĩ ba mẹ đối với Nhiếp Thúc như vậy, cậu không thể, cậu muốn dâng hết tầm lòng chân thật nhất của mình cho anh.

Vương Quang xoa mũi, vẫn nói: “Chỉ là không muốn, bọn họ đối với anh cũng không đủ tốt.”

Nhiếp Thúc nghe ra điểm không đúng.

Nhìn vài cách ba mẹ đối với anh, hình như không có gì là không tốt. Dù anh trai kế thừa xí nghiệp nhà họ, nhưng cổ phần trong tay anh hiện tại không ít hơn anh trai. Hơn nữa, ba mẹ anh cũng đã lập di chúc, tài sản sau này anh được nhận so với anh trai không ít hơn bao nhiêu. Đây là chuyện mọi người bên cạnh bọn họ đều biết, ba mẹ anh từng nói với Vương Quang chuyện này, cho nên Vương Quang cũng biết được, không có khả năng tồn tại nguyên nhân để nói rằng ba mẹ anh đối với anh không tốt.

Ba mẹ anh cho anh tiền tài, nhưng cũng là thứ duy nhất họ cho anh.

Chỉ có Nhiếp Thúc biết anh vẫn luôn là con trai trên danh nghĩa của ba mẹ, anh không ở chung với ba mẹ bao nhiêu này, trước kia bất luận anh có cầu họ như thế nào cũng không giành được một lần thân cận, đến sau này anh sẽ không đòi hỏi.

Cho đến mấy năm trước, ba mẹ anh đạt được cảm giác thỏa mãn trong công việc mới có thời gian nhớ tới anh, đột nhiên có cảm giác hổ thẹn, bọn họ muốn bù đắp. Nhiếp Thúc thật ra cũng đã tiếp nhận bù đắp của họ, anh từ lâu đã không phải đứa con khóc nháo muốn nhận yêu thương của ba mẹ, không có được thì oán hận. Cho nên sau này, anh tiếp nhận mong muốn trở lại bên cạnh ba mẹ với tốc độ rất nhanh, chỉ là cuối cùng cũng không thể nào quá thân mật.

Sau này gặp Vương Quang, anh mới qua lại với bọn họ nhiều hơn, trong một năm ít nhất một tuần có thể gặp mặt một lần.

Nhiếp Thúc xem như chuyện quá khứ đã qua, không muốn vì chuyện này mà gây ra ảnh hưởng cho Vương Quang. Nhưng xem ra, Vương Quang đã biết không ít.

“Ai nói với em? Anh trai của anh à?” Vương Quang vừa nói, Nhiếp Thúc lập tức đã phán đoán được, sau đó nhìn sắc mặt Vương Quang, anh biết đã đoán trúng.

“Anh ta đối với anh cũng không tốt.” Vừa nhắc tới người nhà Nhiếp Thúc, Vương Quang thấy tâm tình buồn phiền.

“Không trách anh ấy được,” Nhiếp Thúc bình tĩnh nói: “Anh ấy so với anh lớn hơn hai tuổi, lúc anh còn nhỏ thì anh hai cũng nhỏ tuổi, không quan tâm được nhiều. Anh ấy chỉ là anh trai của anh thôi, anh ấy không nên có trách nhiệm với anh.”

“Được rồi. Không phải chuyện của anh ta. Nhưng ba mẹ anh thật sự không tốt.” Vương Quang lạnh lùng nói.

Thấy cậu lạnh nhạt, Nhiếp Thúc cười.

“Anh cười cái gì? Anh vậy mà còn cười được?” Vương Quang thấy anh còn cười, tức giận vỗ lên mặt anh một cái, “Cười cười cười. Suốt ngày gặp ai cũng chỉ biết cười. Sao anh không khóc đi. Anh như vậy mới khiến cho bọn họ lừa gạt anh, tùy tùy tiện tiện đối xử với anh.”

“Anh cười là bởi vì anh còn có em. Anh có một người không lừa dối anh, cũng không đối xử tùy tiện với anh. Chẳng lẽ như vậy không đáng để anh cười?” Nhiếp Thúc cười nói.

Vương Quang nghe thấy, cảm nhận được tại thời khắc này tâm tình rất bực bội, khó chịu đến mức hốc mắt cậu đều đau xót. Rất nhanh, cậu không tiền đồ khịt mũi khóc.

Nhiếp Thúc cười, ôm đầu cậu: “Ngốc nghếch này, sao lại khóc?”

“Em khó chịu! Em thật sự rất buồn!”

“Đồ ngồ, đừng khóc nữa,” Nhiếp Thúc hôn lên đầu cậu một cá. Anh đã nhiều năm không rơi nổi một giọt nước mắt, nhưng lúc này cũng thấy chua xót. Anh cười: “Anh thấy rất tốt. Trước đây cũng đã không để ý đến những chuyện này, hơn nữa sau khi nhìn thấy em, cuộc đời anh càng trở nên tốt hơn.”

“Em biết anh tại sao lại liều mạng cũng phải theo đuổi được em không? Vương Quang, ngày đó nhìn thấy em, trong đầu anh cả ngày đều chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện. Đó là anh muốn ở bên cạnh em. Những thứ mà trước đây chưa ai cho, anh muốn nhận được từ em. Vương Quang, bảo bối. Thật ra anh rất ích kỷ. Anh biết em rất tốt, em tốt ngoài dự liệu mà bước vào cuộc đời của anh, em đã sớm vượt qua bọn họ. Vậy nên, dù phải thông qua bọn họ mới đến được với em, anh cũng tự nguyện. Cái anh đang làm là bồi thường, em hiểu không?”

Vương Quang khóc lớn, khóc đến không kiềm chế được.

Nhiếp Thúc lúc nghe thấy thì nở nụ cười, chút chua xót duy nhất trong mắt cũng không còn.

Anh có người vì anh khóc lóc, có người cho anh ấm áp. Đời người về sau sẽ toàn là ánh sáng, anh sống được đến ngày đào được một kho báu. Cậu kiêu ngạo vì anh, vui vẻ vì anh, và hơn hết, thỏa mãn cũng vì anh.

“Nhiếp Thúc, Nhiếp Thúc…” Lúc này Vương Quang nhắm mắt thì thào gọi tên anh, trong mắt không ngừng rơi lệ, đồng thời lẩm bẩm: “Nhiếp Thúc, em yêu anh, em sẽ mãi yêu anh.”

“Được,” Nhiếp Thúc cười đáp, ôm cậu vào lòng, cũng cam kết đáp lại: “Anh cũng yêu em. Vẫn luôn yêu em. Cảm ơn em, đã đợi anh đến.”

Hơn nữa còn chấp nhận ở bên cạnh anh.

Nhiếp Thúc nghĩ, vận mệnh vốn dĩ rất kỳ diệu, vậy nên luôn tồn tại hy vọng.

Người chỉ cần nổ lực tiến về phía trước, sẽ có một ngày nhận được lễ vật của vận mệnh, yêu thương mà tán thưởng.

Anh quý vận mệnh này, yêu sinh mạng này, thương bản thân anh mỗi ngày đều có người yêu thân cận bầu bạn, hòa cùng nhịp thở.

Lời nói của tác giả:

Tui cũng yêu các bạn tương tự như vậy.


Toàn văn hoàn

1 bình luận về “ASK – Chương 3

Bình luận về bài viết này